Đề bài: Cảm nghĩ của em về ngời thân yêu nhất

Đề bài: Cảm nghĩ của em về ngời thân yêu nhất

Có một ngời yêu thơng tôi và tin tởng tôi nhất trên đời này, ngời ấy có thể vì tôi mà hi sinh cả tính mạng. Có một ngời bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, ngời ấy có thể vì tôi mà từ bỏ mọi của cải, mọi ân sủng quý giá nhất. Đó là Bố tôi

 Bố tôi không may mắn nh những ngời đàn ông khác. Mòi tám tuổi, cũng nh nhiều thanh niên khác, bố tôi có ớc mơ cháy bỏng là trở thành sinh viên đại học. Nhng rồi theo tiếng gọi thiêng của Tổ quốc, bố cầm súng đi hết chiến trờng miền Nam rồi đến hết chiến trờng B. Và khi đất nớc hoàn toàn thống nhất, bố trở về quê hơng với thơng tích đầy mình. Ấy vậy mà, cái ớc mơ thuở trớc vẫn đốt cháy trong tim bố, để rồi bố tôi đã trở thành một sinh viên đại học thực sự với tấm bằng tốt nghiệp loại Giỏi khi ra trờng. Chỉ nghĩ tới điều này thôi tôi đã cảm phục bố đến nhờng nào.

 Trở về với bục giảng, với tính chất tốt đẹp của ngời lính , lo cho ngời khác trớc khi lo cho mình: lo cho học sinh, lo cho bố mẹ, lo cho em út mà quên đi hạnh phúc riêng. Mà cũng có thể là do duyên số bố tôi lận đận nên mãi tới bốn mơi tuổi - khi ngời ta đã đi quá nửa đời ngời, bố mới có cho mình một mái ấm riêng.

 

doc 1 trang Người đăng duyphuonghn Lượt xem 432Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Đề bài: Cảm nghĩ của em về ngời thân yêu nhất", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề bài: Cảm nghĩ của em về ngời thân yêu nhất
Bài làm:
	Có một ngời yêu thơng tôi và tin tởng tôi nhất trên đời này, ngời ấy có thể vì tôi mà hi sinh cả tính mạng. Có một ngời bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, ngời ấy có thể vì tôi mà từ bỏ mọi của cải, mọi ân sủng quý giá nhất. Đó là Bố tôi 
	Bố tôi không may mắn nh những ngời đàn ông khác. Mòi tám tuổi, cũng nh nhiều thanh niên khác, bố tôi có ớc mơ cháy bỏng là trở thành sinh viên đại học. Nhng rồi theo tiếng gọi thiêng của Tổ quốc, bố cầm súng đi hết chiến trờng miền Nam rồi đến hết chiến trờng B. Và khi đất nớc hoàn toàn thống nhất, bố trở về quê hơng với thơng tích đầy mình. ấy vậy mà, cái ớc mơ thuở trớc vẫn đốt cháy trong tim bố, để rồi bố tôi đã trở thành một sinh viên đại học thực sự với tấm bằng tốt nghiệp loại Giỏi khi ra trờng. Chỉ nghĩ tới điều này thôi tôi đã cảm phục bố đến nhờng nào.
	Trở về với bục giảng, với tính chất tốt đẹp của ngời lính , lo cho ngời khác trớc khi lo cho mình: lo cho học sinh, lo cho bố mẹ, lo cho em út mà quên đi hạnh phúc riêng. Mà cũng có thể là do duyên số bố tôi lận đận nên mãi tới bốn mơi tuổi - khi ngời ta đã đi quá nửa đời ngời, bố mới có cho mình một mái ấm riêng. 
Bởi thế, bố dành tất cả tình thơng yêu cho gia đình và nhất là cho hai anh em chúng tôi. Tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng ngày tôi mới sinh ra , mẹ tôi không có sữa bố phải thức trắng mấy đêm ròng bón cho tôi từng thìa nớc cơm, sinh tố ( thời ấy không có sữa nh bây giờ). Cũng là kỉ niệm về bố, tôi còn nhớ nh in: vào đầu năm học lớp Một, trên đờng đi học về, tôi bị hai anh lớn tuổi hơn bắt nạt, không cho tôi về nhà. Và tình cờ, bố đã thấy đợc việc ấy. Ngay lập tức bố chạy lại chỗ tôi đánh cho hai anh kia phải vứt cả xe mà bỏ chạy thục mạng. Đấy bố tôi là thế đấy, bố yêu tôi hết mực, luôn chăm sóc , bảo vệ tôi hết lòng.Vởy mà có lúc, tôi lại nghĩ bố thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần bố đánh tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng, chứ đâu phải hối hận. Mỗi lần nh thế, đêm đến, bố lại nằm với tôi, chỉ cho tôi lỗi sai, khuuyên bảo và bày chô tôi cách khắc phục lối lầm. Bố luôn dạy cho tôi cách sống sao cho phải đạo, phải biết tri ân những ngời đã cho mình những điều tôt đẹp, đặc biệt là phải tự tin vào bản thân. 
Tôi phục bố lắm, bố thuộc lòng hàng trăm câu châm ngôn nổi tiếng và dễ tới cả nghìn câu ca dao, tục ngữ. Hơn thế nữa, bố còn vận dụng chúng vào lời nói rất thích hợp, hóm hỉnh và hài hớc. Bố rất hay quan tâm tới việc học của chúng tôi, bố là cuốn từ điể bách khoa có thể giải đáp mọi thắc mắc của chúng tôi. Tôi luôn tự hào và hãnh diện vì có đợc ngòi bố nh vậy.
Nhng tôi yêu bố không chỉ vì tình thơng và lòng vị tha bố dành cho tôi mà còn vì sự quan tâm tới mọi ngời, tới công việc. Năm mơi sáu tuổi – cái tuổi mà bạn bè của bố đã nghỉ hu, bố vẫn đều đặn tới trờng làm việc. Bố đi từ mờ sáng tới lúc mặt trời ngả bóng, mà đôi khilà tới tận mời giờ đêm mới về nhà. Đối với nhng ngời tuổi này đã khó, với bố tôi còn khó hơn bởi bố tôi là thơng binh mà. Những lúc trái gió trở trời hay đêm đông giá lạnh những vết thơng ngày nào lai sng tấy lên, dau ê ẩm, những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm lấy bố, xoa dầu cho bố. Bố ơi! Giá nh con có thể mang giúp bố những cơn đau nay thì hay biết mấy. Bố ngày ngày làm việc vất vả, hi sinh lợi ích bản thân dể nuôi chúng tôi nên ngời.
Bố ơi! Con sẽ cố gắng học tập thật tốt để trở thành bác sĩ, chữa bệnh cho bố. Con sẽ kiếm thật nhiều tiền để phụng dỡng bố. Con biết ơn bố rất nhiều bởi vì bố đã dành cho con một con đờng sáng lạng- con đờng học vấn, để con có thể tự tin vào bản thân. Con sẽ cố gắng hết mình để sống và làm đợc những điều mà bố mong đợi ở con. Nhiều luc tôi muốn nói thật to : “ Bố ơi! Bố là tấm gơng sáng nhật của đời con.” 
Bài viết của : Nguyễn Minh Quân
Lớp 10 C1 – Trờng THPT Tân Kỳ I – Tân Kỳ – Nghệ An

Tài liệu đính kèm:

  • docde_bai_cam_nghi_cua_em_ve_ngoi_than_yeu_nhat.doc