Ngữ văn 9 - Truyện ngắn: Những ngôi sao xa xôi tác giả: Lê Minh Khuê

Ngữ văn 9 - Truyện ngắn: Những ngôi sao xa xôi tác giả: Lê Minh Khuê

 Chúng tôi có ba người. Ba cô gái. Chúng tôi ở trong một cái hang dưới chân cao điểm. Con đường qua trước hang, kéo lên đồi, đi đến đâu đó, xa! Đường bị đánh lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bên đường không có lá xanh. Chỉ có những thân cây bị tước khô cháy. Những cây nhiều rễ nằm lăn lóc. Những tảng đá to. Một vài cái thùng xăng hoặc thành ôtô méo mó, han gỉ nằm trong đất.

[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Việc của chúng tôi là ngồi đây. Khi có bom nổ thỡ chạy lờn, đo khối lượng đất phải lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thỡ phỏ bom. Người ta gọi chúng tôi là tổ trinh sát mặt đường. Cái tên gợi sự khát khao làm nên những sự tích anh hùng. Do đó, công việc cũng chẳng đơn giản. Chúng tôi bị bom vùi luôn. Có khi bũ trờn cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lánh. Cười thỡ hàm răng trắng loá trên khuôn mặt nhem nhuốc. Những lúc đó, chúng tôi gọi nhau là “những con quỷ mắt đen”.

[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đơn vị chăm chúng tôi ra trũ. Cú gỡ lại bảo: “Để cho bọn trinh sát, chúng nó ở trên đó vắng”.

[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Đơn vị thường ra đường vào lúc mặt trời lặn. Và làm việc có khi suốt đêm. Cũn chỳng tụi thỡ chạy trờn cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy trên cao điểm không phải chuyện chơi. Thần chết là một tay không thích đùa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom. Tôi bây giờ cũn một vết thương chưa lành miệng ở đùi. Tất nhiên, tôi không vào viện quân y. Việc nào cũng có cái thú của nó. Có ở đâu như thế này không: đất bốc khói, không khí bàng hoàng, máy bay đang ầm ỡ xa dần. Thần kinh thỡ căng như chóo, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp xung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ. Rồi khi xong việc, quay lại nhỡn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở phào, chạy về hang. Bên ngoài nóng trên 30 độ chui vào hang là sà ngay đến một thế giới khác. Cái mát lạnh làm toàn thân rung lên đột ngột. Rồi ngửa cổ uống nước, trong ca hay trong bi đông. Nước suối pha đường. Xong thỡ nằm dài trờn nền ẩm, lười biếng nheo mắt nghe ca nhạc từ cái đài bán dẫn nhỏ mà lúc nào cũng có pin đầy đủ. Có thể nghe, có thể nghĩ lung tung.

[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Hỡnh như ta sắp mở chiến dịch lớn. Đêm nào xe cũng đi nườm nượp ngoài đường. Ban đêm chúng tôi được ngủ. Nhưng mấy đêm nay thỡ chịu. Đứa nào cũng leo tót lên trọng điểm, cầm xẻng xúc, nói vài câu buồn cười với một anh lái xe nào đó. Chỉ khổ đứa phải trực máy điện thoại trong hang. Bây giờ là buổi trưa. Im ắng lạ. Tôi ngồi dựa vào thành đá và khe khẽ hát. Tôi mê hát. Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa lời ra mà hát. Lời tôi bịa lộn xộn và ngớ ngẩn đến tôi cũng ngạc nhiên, đôi khi bũ ra mà cười một mỡnh.

 

doc 21 trang Người đăng honghoa45 Lượt xem 1021Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Ngữ văn 9 - Truyện ngắn: Những ngôi sao xa xôi tác giả: Lê Minh Khuê", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Truyện ngắn:Những ngụi sao xa xụi /tỏc giả :Lờ Minh Khuờ
Đọc truyện này rất hay đú 
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Phần 1:
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Chỳng tụi cú ba người. Ba cụ gỏi. Chỳng tụi ở trong một cỏi hang dưới chõn cao điểm. Con đường qua trước hang, kộo lờn đồi, đi đến đõu đú, xa! Đường bị đỏnh lở loột, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn. Hai bờn đường khụng cú lỏ xanh. Chỉ cú những thõn cõy bị tước khụ chỏy. Những cõy nhiều rễ nằm lăn lúc. Những tảng đỏ to. Một vài cỏi thựng xăng hoặc thành ụtụ mộo mú, han gỉ nằm trong đất.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Việc của chỳng tụi là ngồi đõy. Khi cú bom nổ thỡ chạy lờn, đo khối lượng đất phải lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thỡ phỏ bom. Người ta gọi chỳng tụi là tổ trinh sỏt mặt đường. Cỏi tờn gợi sự khỏt khao làm nờn những sự tớch anh hựng. Do đú, cụng việc cũng chẳng đơn giản. Chỳng tụi bị bom vựi luụn. Cú khi bũ trờn cao điểm về chỉ thấy hai con mắt lấp lỏnh. Cười thỡ hàm răng trắng loỏ trờn khuụn mặt nhem nhuốc. Những lỳc đú, chỳng tụi gọi nhau là “những con quỷ mắt đen”.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Đơn vị chăm chỳng tụi ra trũ. Cú gỡ lại bảo: “Để cho bọn trinh sỏt, chỳng nú ở trờn đú vắng”.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Điều đú cũng dễ hiểu thụi. Đơn vị thường ra đường vào lỳc mặt trời lặn. Và làm việc cú khi suốt đờm. Cũn chỳng tụi thỡ chạy trờn cao điểm cả ban ngày. Mà ban ngày chạy trờn cao điểm khụng phải chuyện chơi. Thần chết là một tay khụng thớch đựa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom. Tụi bõy giờ cũn một vết thương chưa lành miệng ở đựi. Tất nhiờn, tụi khụng vào viện quõn y. Việc nào cũng cú cỏi thỳ của nú. Cú ở đõu như thế này khụng: đất bốc khúi, khụng khớ bàng hoàng, mỏy bay đang ầm ỡ xa dần. Thần kinh thỡ căng như chóo, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chõn chạy mà vẫn biết rằng khắp xung quanh cú nhiều quả bom chưa nổ. Cú thể nổ bõy giờ, cú thể chốc nữa. Nhưng nhất định sẽ nổ... Rồi khi xong việc, quay lại nhỡn cảnh đoạn đường một lần nữa, thở phào, chạy về hang. Bờn ngoài núng trờn 30 độ chui vào hang là sà ngay đến một thế giới khỏc. Cỏi mỏt lạnh làm toàn thõn rung lờn đột ngột. Rồi ngửa cổ uống nước, trong ca hay trong bi đụng. Nước suối pha đường. Xong thỡ nằm dài trờn nền ẩm, lười biếng nheo mắt nghe ca nhạc từ cỏi đài bỏn dẫn nhỏ mà lỳc nào cũng cú pin đầy đủ. Cú thể nghe, cú thể nghĩ lung tung...
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Hỡnh như ta sắp mở chiến dịch lớn. Đờm nào xe cũng đi nườm nượp ngoài đường. Ban đờm chỳng tụi được ngủ. Nhưng mấy đờm nay thỡ chịu. Đứa nào cũng leo tút lờn trọng điểm, cầm xẻng xỳc, núi vài cõu buồn cười với một anh lỏi xe nào đú. Chỉ khổ đứa phải trực mỏy điện thoại trong hang. Bõy giờ là buổi trưa. Im ắng lạ. Tụi ngồi dựa vào thành đỏ và khe khẽ hỏt. Tụi mờ hỏt. Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đú rồi bịa lời ra mà hỏt. Lời tụi bịa lộn xộn và ngớ ngẩn đến tụi cũng ngạc nhiờn, đụi khi bũ ra mà cười một mỡnh.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tụi là con gỏi Hà Nội. Núi một cỏch khiờm tốn, tụi là một cụ gỏi khỏ. Hai bớm túc dày, tương đối mềm, một cỏi cổ cao, kiờu hónh như cỏi đài hoa loa kốn. Cũn mắt tụi thỡ cỏc anh lỏi xe bảo: “Cụ cú cỏi nhỡn sao mà xa xăm!” Xa đến đõu mặc kệ, nhưng tụi thớch ngắm mắt tụi trong gương. Nú dài dài, màu nõu, hay nheo lại như chúi nắng.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khụng hiểu sao cỏc anh phỏo thủ và lỏi xe lại hay hỏi thăm tụi. Hỏi thăm hoặc viết những thư dài gửi đường dõy, làm như ở cỏch nhau hàng nghỡn cõy số, mặc dự cú thể chào nhau hàng ngày. Tụi khụng săn súc, vồn vó. Khi bọn bạn gỏi tụi xỳm nhau lại đối đỏp với một anh bộ đội núi giỏi nào đấy, tụi thường đứng ra xa, khoanh hai tay trước ngực và nhỡn đi nơi khỏc, mụi mớm chặt. Nhưng chẳng qua tụi điệu thế thụi. Thực tỡnh trong suy nghĩ của tụi, những người đẹp nhất, thụng minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quõn phục, cú ngụi sao trờn mũ.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tụi khụng núi cho ai điều đú. Nhưng cỏc anh qua đường này hay thăm hỏi tụi một cỏch trõn trọng, thõn mến.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Mày hỏt hay, người cũng tạm, lại phỏ bom như quỷ! - Bạn bố tụi giải thớch. Tất nhiờn, điều đú chẳng chớnh xỏc.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Bờn ngoài vẫn im ắng. Từ mười giờ sỏng đến giờ, mỏy bay khụng bay qua cao điểm. Bom chỉ bỏ ở mạn trong, nghe õm õm. Chớnh cỏi õm thanh trầm trầm cú vẻ thanh mảnh ấy bay đến, sự im lặng ở đõy lại căng chựng, như bỏo hiệu một cỏi gỡ dữ dội. Nắng rất gắt. Giú khụ. Nhưng trong hang mỏt.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nho đang thờu gối. Mỗi đứa một ý thớch riờng. Nho thờu. Cũn chị Thao thỡ chộp bài hỏt vào quyển sổ nhỏ để trờn đựi. Hai người đang núi chuyện bỡnh thường, tụi khụng nghe từ đầu. Tụi bỗng chỳ ý lắng tai:
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Bao giờ thỡ xong nhỉ? - Nho hỏi.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Cỏi gỡ xong? - Chị Thao khụng ngẩng lờn, nhưng giọng thỡ tỏ vẻ ngạc nhiờn.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nho ngỏp. Rồi im. Tụi biết nú núi gỡ rồi. Nú sẽ bảo: xong chiến tranh, sẽ xin vào một nhà mỏy thủy điện lớn. Nú làm thợ hàn, sẽ trở thành cầu thủ búng chuyền của nhà mỏy. Nú sẽ đập thật giỏi. Và biết đõu lại sẽ được người ta tuyển vào đội búng chuyền miền Bắc. Cũn chị Thao thỡ muốn làm y sĩ. Chồng chị sẽ là một anh bộ đội đeo quõn hàm đại ỳy, hay đi xa và cú rõu quai nún. Chị khụng thớch sống cạnh chồng hàng ngày, vỡ như thế, tỡnh yờu sẽ chúng vụ vị.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tụi cũng hay núi những dự định của tụi. Ước muốn nhiều. Nhưng tụi cũng khụng rừ mỡnh sẽ chọn cỏi gỡ là chủ yếu. Trở thành kỹ sư kiến trỳc? Rất hay! Thuyết minh trong rạp chiếu búng của thiếu nhi, lỏi xe gấu ở cảng, hay là hỏt trong đội đồng ca trờn một cụng trường xõy dựng...! Tất cả, đều là hạnh phỳc. Tụi sẽ hăng say và sỏng tạo, như những ngày này, trờn cao điểm của chỳng tụi, nơi ra đời những ước mơ và khao khỏt.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhưng mà, những cỏi đú dành cho sau này. Sau chiến tranh. Khi con đường chỳng tụi bảo vệ đõy sẽ rải nhựa phẳng lỡ. Điện sẽ giăng dõy vào rừng sõu và những nhà mỏy gỗ sẽ đờm ngày khụng ngủ... Ba chỳng tụi đều hiểu như vậy. Hiểu và tin với một niềm tin mónh liệt.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cỏi gối trờn tay Nho nhỏ nhắn, màu trắng. Nho thờu những bụng hoa cẩu thả và lũe loẹt. Những đường viền to như dõy thừng. Cú ai chờ, Nho phớt tỉnh, tay cứ đưa trờn mũi kim như khụng cú gỡ xảy ra. Khi người ta chờ lắm, Nho mớm mụi, dứt chỉ bằng hai hàm răng đều đặn, giọng cao vỳt lờn:
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - A, cho nú nổi!
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nho hơi đặc biệt. Vừa thuần hậu, vui vẻ, vừa lỡ bướng. Hai cỏi đú khụng mõu thuẫn mà bổ sung cho nhau, khiến Nho cú một đặc tớnh khỏ hiếm hoi. Nho sống với tụi từ ngày mới tới cao điểm này. Dạo đú, cỏi gỡ cũng buồn cười. Tụi ngạc nhiờn khi người ta bảo tụi đi gỏnh đất.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Thanh niờn xung phong như thế này à? Gỏnh đất? (tụi khụng tưởng tượng thế. Thanh niờn xung phong phải vỏc sỳng kia, đi rầm rộ dưới những cỏnh rừng khụng trăng sao. Núi với nhau phải mạnh và gọn như những cõu khẩu hiệu...)
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhưng cũng đi gỏnh đất. Rồi quen dần.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhiều bữa cơm khụng cú canh, bọn con gỏi lấy nước uống chan vào cơm.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Chan cụng khai và khổ sở đến nỗi bọn con trai phải kờu lờn vỡ thương. Nghe tiếng bom đầu tiờn, cú đứa chết giấc, nằm dỏn xuống đất. Nhưng bõy giờ quen rồi.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tụi đến đơn vị sau Nho. Hụm đú, tụi ngơ ngỏc đặt cỏi ba lụ lờn khỳc cõy ở sau doanh trại. Nho ở dưới suối lờn. Túc ướt... Nước đọng từng giọt trong trờn trỏn và trờn sống mũi. Nước suối chắc là nhiều lắm. Cú thể bơi... tụi nghĩ. Nho đứng lại, một giõy thụi, rồi từ từ lại gần tụi, tay vặn cỏi khăn mặt ướt. Nú hất đầu một cỏi rồi lướt đụi mắt khinh mạn nhỡn từ đỉnh đầu xuống đụi giầy đầy bựn tụi đang ra sức cọ xỏt vào nhau.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Đơn vị nào bổ sung đến? Quờ đõu? Tờn gỡ?
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khụng cọ xỏt đụi giày nữa, tụi đứng theo tư thế nghiờm. Những buổi tập quõn sự ở trường, tụi cú học vừ. Tụi chống tay vào sườn, giữ thế thủ và suy tớnh: cú nờn nện cho nú một quả khụng? Nện vào đõu trước tiờn? Nếu nú nện lại, tụi sẽ bấm huyệt nhẹ một cỏi. Huyệt tay.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nhưng Nho đó xoay người, đỳt tay vào tỳi quần, hất hàm:
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Vào ban chỉ huy! - Và bước đi trước tụi.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tất nhiờn chỳng tụi chỳ ý nhiều đến nhau từ đú. Dần quen và thõn nhau lỳc nào khụng biết. Hai đứa đều trũn mười bảy tuổi. Đứa cũ lờn mặt với đứa mới một tý, chả cú gỡ đỏng để bụng. Tụi đõm thớch Nho. Cỏi tớnh của nú thật tuyệt. Bọn con trai rất kiềng nhưng cũng rất dễ trờu.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cũng như tụi, Nho thớch sống tự do. Hai đứa bảo nhau: “Từ giờ đến già chỉ yờu thụi chứ khụng thốm lấy chồng. Lấy chồng khổ lắm. Tó lút, chăn màn, mựn cưa, nước mắm... thỡ giờ đõu mà đi chơi nữa. Yờu, anh ta sẽ mang đi xem chiếu búng, dỗ dành một tý khi giận dỗi, đọc sỏch tha hồ...”.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Nho cú một anh kỹ sư ở nhà mỏy cơ khớ. Anh ta chăm viết thư và hay viết những cỏi thư dài, đọc đến mỏi mắt. “Ở Hà nội, dự sao cũng khỏ thỡ giờ hơn ở tiền phương...” Anh ta thanh minh. Nho cú một cỏi ảnh lỳc lờn hai tuổi, anh ta giữ. Nho mặc quần yếm đen, đội mũ vải rộng vành, cầm một nắm hoa dại, đứng dưới mấy gốc cải già. đó nhiều thư anh ta gửi Nho, tụi được xem. Anh ta viết: “Anh bõy giờ khỏe mạnh. Thớch đỏ búng và cú hai cỏnh tay vạm vỡ. Anh nhỡn ảnh em năm em lờn hai tuổi và khụng thể nào hỡnh dung nổi em lỳc này. Anh chỉ nghĩ: em đõy, bộ nhỏ, cầm hoa trờn tay. Anh sẽ bế em đi chơi, mua kẹo cho em và hỏi: “Chỏu muốn đi đõu nữa, chỳ sẽ bế đi...”. í nghĩ của anh kỹ sư thật khụi hài. Nhưng chỳng tụi khụng cười khi đọc thư. Nghiờm trang, chỳng tụi nhỡn về hướng bắc. Ở đú cú Hà Nội. Chỳng tụi xa đó lõu. Chỳng tụi nhớ thành phố xanh. Chỳng tụi quý sự yờn tĩnh như kỷ niệm. đõy là nơi mà tuổi trẻ chỳng tụi đang lớn lờn, nhưng khụng lỳc nào chỳng tụi khụng nhớ Hà Nội.
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Ở Hà Nội, tụi cú một căn phũng bộ, gỏc hai. Căn nhà của tụi cổ và sõu trong ngừ, cú nhiều cõy xanh. Những cõy ấy cũng qua bao năm thỏng rồi, dõy tầm gửi leo đầy. Ban đờm, tụi ngồi lờn thành cửa sổ nhỡn ra những mỏi nhà nhấp nhụ, đen thẫm và hỏt. Tụi hỏt say sưa, ầm ĩ. Ở bờn cạnh cú ụng bỏc sĩ, một người khú ngủ, phải bật đốn lờn, lịch sự gừ vào tường ba cỏi. Một thỏng phải cú đến hai mươi đờm như vậy. Tụi ngồi chờ giấc ngủ trở lại với ụng bỏc sĩ và hả hờ biện hộ cho mỡnh: “Chỉ ... đú. Sau này anh đi bộ đội, thành dũng sĩ diệt xe cơ giới. Anh ta viết thư cho tụi, hay nhắc đến những giọt mưa đó thời nào và gọi đú là "những kỷ niệm đi qua..."
ở đõy, trờn cao điểm đầy bom này cũng cú mưa đỏ. Nhưng niềm vui cũn trẻ của tụi lại nở tung ra, say sưa, tràn đầy. Chẳng ai cú thỡ giờ mà gắt tụi. Chị Thao đang lỳi hỳi hốt cỏi gỡ dưới đất. Chắc là đỏ. Cũn nho thỡ nhổm dậy, mụi hộ mở:
- Nào; mày cho tao mấy viờn nữa.
Nhưng tạnh mất rồi. Tạnh rất nhanh như khi mưa đến. Sao chúng thế? Tụi bỗng thẫn thờ, tiếc khụng núi nổi. Rừ ràng tụi khụng tiếc những viờn đỏ. Mưa xong thỡ tạnh thụi. Mà tụi nhớ một cỏi gỡ đấy, hỡnh như mẹ tụi, cỏi cửa sổ, hoặc những ngụi sao to trờn bầu trời thành phố. Phải, cú thể là những cỏi đú... hoặc là cõy, hoặc là cỏi vũm trũn của nhà hỏt, hoặc bà bỏn kem đẩy cỏi xe chở đầy thựng kem, trẻ con hỏo hức bõu xung quanh. con đường nhựa ban đờm, sau cơn mưa phựn hạ rộng ra, dài ra, lấp loỏng ỏnh đốn điện trờn quảng trường lung linh như những ngụi sao trong cõu chuyện cổ tớch núi về những xứ sở thần tiờn. Hoa trong cụng viờn. những quả búng sỳt vụ tội vạ của bọn trẻ con trong gúc phố. Tiếng rao của bà bỏn xụi sỏng cỏo cải mủng đội trờn đầu...
Chao ụi, cú thể là tất cả những cỏi đú. Những cỏi đú ở thiệt xa... Rồi bỗng chốc, sau một cơn mưa đỏ, chỳng xoỏy mạnh như súng trong tõm trớ tụi. Người ta bảo chỳng tụi là con gỏi Hà nội, liệu cú xa nhà được ba ngày? Nhưng chỳng tụi ở đõy, trờn cao điểm này đó ba năm. Cỏc anh lỏi xe và phỏo thủ gọi tờn từng đứa trong đơn vị tụi, khụng nhầm lẫn. Cũn chỳng tụi, chỳng tụi biết anh nào can đảm, anh nào hay cỏu gắt. Trong đờm, chỳng tụi sửa đường, cỏc anh ấy nộm xuống cho chỳng tụi thuốc đỏnh răng Ngọc Lan, giấy viết thư ướp nước hoa và kẹo chanh. Thường chỳng tụi khụng biết ai nộm xuống vỡ xe phải qua trọng điểm thật nhanh. Nhưng chỳng tụi truyền nhau:
- Cú đoàn xe ở Hà nội vào!
ở Hà nội mới cú những thứ đú.
Những thứ đú, ở Hà nội, chỳng tụi khụng để ý đến. ở đõy, chỳng tụi cảm thấy hạnh phỳc khi cầm một tờ giấy thơm mỏng, bỏ vào phong bỡ, gửi những người cũn ở trước chỳng tụi nữa.
- Nằm xuống! - Chị Thao thột.
Như bị một quả tống bất ngờ vào bụng, tụi co người lại rồi mới nằm dài ra. Bom! Hỡnh như nú rơi lộp bộp rồi mới nổ. Mặt đất như một người khổng lồ đang rựng mỡnh.
Cứ như cú đến hàng ngàn cỏi mỏy bay nhào lộn trờn đầu. Tụi lết vào hang. Chị Thao lết vào hang. "Mẹ kiếp, khụng để cho người ta thở nữa chắc..." - Chị lầu bầu. Mảnh dẻ, cõn đối, túc xoó trờn vai, cỏi sẹo chỡm trong búng tối, chị đứng, một tay vịn lờn dõy phơi khăn mặt. Giỏ cú giọng núi tốt, chị đi đúng kịch thỡ hơn. Dỏng chị lờn sõn khấu cũng coi được. Nhưng phải cỏi giọng thỡ chua đến chối tai. Chị tự nhận như thế.
- éẻ cỏi mỏy điện thoại lại gần dõy! - Nho ra hiệu.
Tụi bưng mỏy lại cho Nho, cầm thước và đi ra với chị Thao.
Chạy nhiều nờn vết thương ở đựi tụi và bắt đầu đau. Miễn là đừng khập khiễng. Chị Thao rất cương quyết. Tất nhiờn chị chẳng ngại lờn cao điểm một mỡnh.
Rất nhiều hố bom. Chỳng tụi do đất và hụ lờn, cộng nhẩm. Chị Thao ghi vào cuốn sổ trực. Khụng cú bom nổ chậm, nhưng khỏ nhiều đất. Tổng cộng đến hơn hai nghỡn khối. Bỗng, như cú cỏi gỡ thỳc mạnh vào lưng, chị Thao xụ tới, ghỡ tụi vào ngực chị và xoài xuống đất. Chớp nhoỏng, một nỳi đất
khụng lồ ập xuống chỳng tụi. Những tảng đất ướt lẫn với đất vụn khụ đào từ đỏy hố bom. Núng. Cú cỏi gỡ ghỡ đầu tụi xuống. Tụi ngoi ra, chõn đạp xuống lấy đà, ngoi... Thở, cỏt vào mũi. Lắc đầu. éất rơi rào rào. Chung quanh tụi là một màu xỏm như chỡ, nặng nề, cuồn cuộn khúi.
Khụng thấy chị Thao đõu. "Chị Thao!" - Tụi rỏng sức gào lờn. Nhưng cổ tắc nghẹn. éất vào đặc cả miệng. Mẹ kiếp! Tụi khạc nhổ ra một cục đất. Tay tụi chạm vào túc chị Thao. Tụi quay phắt lại, rụt tay rồi xụ cả người tới dựng hai tay cào đất lờn. Chị Thao mềm nhũn, thở khụng ra hơi. Chị quàng lấy gỏy tụi, đứng lờn, loạng choạng.
Nho nhăn mặt như em bộ:
- Lại thế rồi?
Chị Thao cười một cỏch lạ lựng và dần trấn tĩnh:
- Xỳi quẩy tớ. Nhưng khụng việc gỡ đõu.
Xỳi quẩy gỡ. Trong người chị cú chớn vết thương lớn nhỏ rồi. Người Nho năm. Tụi cũn ớt hơn, bốn vết. Cú một vết ở bụng khỏ nặng, bị giam vào quõn y ba thỏng. Cũn bị vựi thế này là thường...
Tụi nhỡn cỏc bạn tụi. Chị Thao xanh lắm. Chị mệt rồi. Nho bưng lại cho chị một ca nước, đưa ngún tay ỳt bộ tạo gẩy những mẩu đất trong túc chị ra và đột nhiờn triết lý:
- Chuyện, cao điểm mà lị!
Chị Thao phỡ cười, hất đầu lại phớa tụi:
- Lấy số ghi kẻo quen mất.
Tụi quay mỏy điện thoại. Chị Thao vội vàng lại bờn tụi!
- Núi rừ tất cả, nhưng bảo rằng trờn này vẫn vững.
Khụng phải đại đội trưởng ở mỏy mà là liờn lạc đại đội. Một anh chàng hiếu khỏch, lịch sự, khụng hỳt thuốc lỏ và khụng ưa con gỏi.
- éại đội trưởng đi đõu?
- éang chỉ huy ngoài hiện trường, tờn lửa gần qua. Nhưng sắp chiều rồi nhỉ. Ai cũng khụng ngủ được. Thế cỏc cậu?
- Cũng khỏ mệt. éất hơn hai nghỡn khối. Cũn từ giờ đến tối nữa. Bọn mỡnh vẫn đứng vững...
- Nếu gay quỏ, bắn ỳng cấp cứu ngay, nghe chưa? éơn vị lỳc nũ cũng để tõm hết vào cỏc cậu ở trờn đú đấy. Xung kớch sẽ lờn sớm...
Buổi chiều, chị Thao và tụi phải chạy lờn cao điểm ba lần nữa. Phỏ tỏm quả bom. Cũn đất thỡ lờn đến ba nghỡn hai trăm khối. Lần nào tụi cũng bày chuyện để chị Thao ở nhà. Nhưng chị lỏu lắm, khú mà lừa được chị. Chị chạy, thở cứ dồn dập cả lờn. Gõn xanh, chạy từng dũng nho nhỏ trờn thỏi dương và hai bàn tay chị. Tụi lo chị gục quỏ. Cũn Nho thỡ cau mày, mỗi lần chỳng tụi về hang, lại đi ra, miệng nhắc đi nhắc lại:
- Chị Thao, chị Thao!
Lần cuối cựng chỡnh tụi lại đi như bũ về hang. Chị Thao đỡ tụi nằm xuống. Tụi cố mở hai mi mắt đó nhắm lại, dớnh như keo và chẳng biết mỡnh muốn cỏi gỡ bõy giờ.
- Em buồn ngủ! - Tụi nghe tiếng tụi thoảng qua. Rồi cỏi mỏt mẻ của hang đỏ tràn ngập trong giấc ngủ của tụi rất nhanh.
éồi xung kớch của đơn vị ở chỗ làm đường trong rừng ra, chắc chưa kịp ăn cơm đó chạy lờn cao điểm... Tiếng họ lơ mơ như từ đõu đưa lại. Họ hỏi cỏi gỡ đú, chị Thao trả lời. Họ trờu Nho. Nho cỏu, cười. Ai nữa hỏt nho nhỏ... Cú một vài sợi túc của ai chạm vào mỏ tụi. những tiếng thở ở phớa trờn, ấm, bao trựm lấy tụi. Tụi cú cảm giỏc như nằm gọn trong vũng tay của mẹ. - Dõn Hà nội đấy!
Tụi nhận ra tiếng của liờn lạc đại đội và tỉnh hẳn. Cậu ta cũng là dõn Hà nội. Bố là cụng nhõn điện. Mẹ là cụng nhõn may mặc. ở nhà, cậu ta hay trốn học và hay bị điểm hai. Cú lần cậu ta lăn nằm quả bom xuống vực, bắt chỳng nú nổ dưới đú cho khỏi hỏng đường. Cậu ta lịch sự, hiếu khỏch, khụng hỳt thuốc lỏ, và khụng ưa bọn con gỏi chỳng tụi. Cũn bũn con gỏi chỳng tụi thỡ chẳng để cho cậu yờn.
- Này, nếu đi chơi với người yờu, thế nào cậu cũng bắt cụ ta cắt túc, mặc com-plờ và đi ủng đen chứ gỡ?
Cậu ta lỳng tỳng, gói đầu, mặt đỏ nhừ:
- Cỏi gỡ cũng phải cú trường hợp ngoại lệ, thưa cỏc bà! Vả lại tớ chưa cú yờu ai!
Tụi mở mắt, trong hang đó tối. Ngọn đốn nhỏ đó thắp trờn nắp hũm đạn. ảnh Bỏc Hồ treo giữa một tờ giấy trắng khổ rộng. Dưới ảnh Bỏc Hồ cú một chiếc vỏ đạn cắm hoa tươi, bao giờ cũng cú hoa. Những cỏnh hoa dưới ỏnh đốn
khụng rừ màu, chắc ai vừa mang lờn cho chỳng tụi. Ưu tiờn mà, liờn lạc đại đội đang nấu nước. Lưng cậu ta quay lại phớa tụi, vạm vỡ như một tấm phản. Nhưng lỳc cậu đứng lờn, chỗ thắt lưng thon lại, như một cầu thủ búng bàn, linh lợi, nhanh nhẹn và dễ ưa... Cú tiếng rỡ rầm từ ngoài đường đưa vào. éó độn lỳc vui rồi đấy. Phải ra mới được. Tụi để hai bàn chan vào tường, đạp mạnh một cỏi. Hai tay chống đằng sau. Tụi bật dậy, đau ở đựi, nhúi lờn. éau đầu và cỏc khớp xương. Nhưng cũng dậy được. Liờn lạc đại đội đỡ tụi:
- éiờn hả, mệt thỡ ngủ đi.
- Ra đường đõy.
- Ra đường! - Cậu cười, mụi mỏng, răng rất đều và hai cỏi lụng mày to - Khụng đi đõu hết. Trước hết là ngủ.
- Vớ vẩn, ngủ với nghiếc!
Tụi lầu bầu và đi ra cửa hang, sờ soạng như một người mự. Khụng phải chỉ cú tụi "điờn" mà Nho cũng đó biến đi đõu mất. Chị thao cũn "điờn" hơn, tụi nghe tiếng chị cười rất to trờn cao điểm.
Tụi thấy Nho trong một tốp bộ đội cụng binh. Nho cho tụi biết là đó sắp nửa đem, xe gần chạy. Trong khi tụi ngủ, bom nổ trờn cao điểm mấy lần nữa. Nhưng ổn hết, vỡ cú đội xung kớch.
Cao điểm vẳng xuống tiếng mỏy ủi đất, tiếng cuốc và tiếng núi cười. éụi lỳc mỡn nổ. Nổ to hơn tiếng bom. những ngụi sao trờn đầu tụi lay động, những ngụi sao rất xa, trong những giọt nước xanh biếc, rải khắp bầu trời. Mà bầu tời thỡ mờnh mụng làm sao! Tụi chợt nhờ tới bài thơ của một anh trỏc thủ phỏo binh. Bài thơ ấy nộm xuống đường khi đoàn phỏo đi qua. Anh ấy gọi chỳng tụi là những ngụi sao xa xụi trờn cao điểm. Những ngụi sao rực rỡ, nhưng khụng hiểu sao lại "xa xụi"? Chỳng tụi tranh luận với nhau và đoỏn! Chắc anh ấy muốn làm văn làm vẻ tớ thụi, chứ sao thỡ xa đứt đuụi đi rồi... Tụi muốn gặp anh trắc thủ phỏo binh đú quỏ. Nhưng đoàn phỏo đi xa đó lõu... Xe chạy lỳc 12 giờ đờm. Mỏy giũn gió. éường trở mỡnh ồn ào. Anh lỏi xe trong ca bin thứ năm trụng thấy chỳng tụi:
- Này, cỏc cụ gỏi Hà nội ơi! Nhớ mẹ quỏ hầy!
- Hỡnh như anh Thăng ở đoàn Quang Trung.
Nho thỡ thầm. Băng ở cỏnh tay nú trăng. Im lặng, mặt trũn, sống mũi thẳng, nú đứng sỏt bờn tụi, lại nhẹ nhàng và mỏt mẻ như một que kem trắng.
- Chỳng nú bảo tao phải vào quõn y. Tưởng bở. tiờm hàng ngày này, thuốc viờn này, chỏo thịt nữa, phải ăn cho nhiều nhộ... Eo ơi! Cứ y như một cụ tiểu thư nhừng nhẽo trờn giường ấy. Tưởng bở mà bắt được tao đi đấy. éến phỏt sợ lờn được! - Nú "xỡ" một tiếng, làm như là tụi đang chuẩn bị lụi nú lờn xe quõn y khụng bằng. Nú quay sang núi chuyện với một anh cụng binh về về hiện tượng sao băng khi thấy ở đầu cỏnh rừng cú một giọt tinh tỳ rơi dài xuống, mất đi nửa chừng.
Tụi khoanh tay trước ngực, đứng ra xa một tớ, khụng nhỡn anh bộ đội mà nhỡn một chiếc xe đang đi tới. Tụi lại điệu thế thụi. Nhưng bảo tụi khụng điệu sao được? Chẳng lẽ, ngay lỳc này đõy, tụi lại chạy đến, nắm tay tất cả cỏc chiến sĩ trờn cao điểm này mà oà lờn khúc vỡ một niềm vui, một niềm hạnh phỳc trẻ trung đang trào dậy. Tụi yờu tất cả mọi người, một tỡnh yờu nồng nàn, khú núi mà cú lẽ ai đó đứng trờn cao điểm giữa những phỳt này như tụi mới hiểu thấu...
Xe đi dăng hàng, thành khối trờn đường, khụng ỏnh đốn. Lỏ nguỵ trang làm mỗi xe to ra gấp đụi. éối với tụi, bao giờ những đoàn xe ấy cũng vụ tận, khụng cú sức mà đếm. Dài, Nhiều. Khổng lồ.
- Chắc đờm nay cỏc anh ở Hà nội sẽ vào!
Nho vẫn thỡ thầm. Nú cũng đang ở trạng thỏi như tụi. Yờu tất cả. Tỡnh yờu của những con người trong khúi lửa. Tỡnh yờu độ lượng, tha thiết, vụ tư mà kẻ độc quyền cú nú trong tim là những người chiến sĩ. Tụi quàng tay lờn vai Nho. Chỳng tụi khụng núi gỡ với nhau. Tụi xiết chặt cỏi vai nhỏ nhắn và mềm mại của Nho dưới cỏnh tay mỡnh. Nú đõy, can đảm, dịu hiền, ở cựng thành phố với tụi và cựng đứng với tụi đờm nay, trờn cao điểm đấy bom gần mặt trận.
Chỳng tụi hiểu nhau và cảm thấy hạnh phỳc.
1971
[RIGHT]Trớch từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]

Tài liệu đính kèm:

  • docTuyen ngan Nhung ngoi sao xa xoi.doc