Kỉ vật của bà ngoại.
Tôi vẫn còn nhớ kí ức năm tôi tròn bảy tuổi, bà ngoại tôi có một chiếc xe đạp rất đẹp, màu nâu.
Chiếc xe đó tuy cũ, nhưng bà ngoại vẫn giữ nó luôn mới, không hề xây xước chút nào. Bà bảo, đó là chiếc xe ông ngoại mua tặng bà trước khi ông mất không lâu, nên bà coi đó như kỉ vật vô cùng quý giá. Thậm chí, tôi chẳng thấy bà đi nó bao giờ, bà toàn đi bộ. Có ai hỏi, bà bảo bà đi bộ cho khỏe chân.
Rồi một ngày, đám trẻ con khu tôi được bố mẹ tập cho đi xe đạp. Đứa nào cũng có một chiếc xe bé bé rất đáng yêu. Chỉ cần ngồi lên rồi nhấn bàn đạp, sẽ đi được khắp nơi quanh sân bóng, mà chẳng cần chạy đến ướt đẫm lưng. Tôi đứng ngoài sân bóng, nhìn ngắm lũ bạn tung tăng đạp xe mà thòm thèm. Tôi có đòi bố mẹ mua xe đạp cho tôi, nhưng bố mẹ nhất định không mua. Mẹ bảo tôi là con gái, lại nhỏ con hơn các bạn, mẹ sẽ không yên tâm khi tôi đạp xe ra đường. Mặc cho tôi nhịn cơm, khóc lóc hay vùng vằng, bố mẹ vẫn mặc kệ, không mảy may động lòng, dù chỉ là một chút
Kỉ vật của bà ngoại... Tôi vẫn còn nhớ kí ức năm tôi tròn bảy tuổi, bà ngoại tôi có một chiếc xe đạp rất đẹp, màu nâu. Chiếc xe đó tuy cũ, nhưng bà ngoại vẫn giữ nó luôn mới, không hề xây xước chút nào. Bà bảo, đó là chiếc xe ông ngoại mua tặng bà trước khi ông mất không lâu, nên bà coi đó như kỉ vật vô cùng quý giá. Thậm chí, tôi chẳng thấy bà đi nó bao giờ, bà toàn đi bộ. Có ai hỏi, bà bảo bà đi bộ cho khỏe chân.. Rồi một ngày, đám trẻ con khu tôi được bố mẹ tập cho đi xe đạp. Đứa nào cũng có một chiếc xe bé bé rất đáng yêu. Chỉ cần ngồi lên rồi nhấn bàn đạp, sẽ đi được khắp nơi quanh sân bóng, mà chẳng cần chạy đến ướt đẫm lưng. Tôi đứng ngoài sân bóng, nhìn ngắm lũ bạn tung tăng đạp xe mà thòm thèm. Tôi có đòi bố mẹ mua xe đạp cho tôi, nhưng bố mẹ nhất định không mua. Mẹ bảo tôi là con gái, lại nhỏ con hơn các bạn, mẹ sẽ không yên tâm khi tôi đạp xe ra đường. Mặc cho tôi nhịn cơm, khóc lóc hay vùng vằng, bố mẹ vẫn mặc kệ, không mảy may động lòng, dù chỉ là một chút Tôi vẫn ngày ngày đứng nhìn lũ bạn đạp xe hì hục ngoài sân bóng một cách thèm thuồng và bực tức. Thỉnh thoảng lũ bạn mệt, chúng nhường xe cho tôi đi vài vòng, nên tôi cũng nhanh chóng biết đi xe đạp Cái khó ló cái khôn, tôi bắt đầu để ý đến chiếc xe đạp màu nâu dựng trong góc nhà của bà ngoại. Chiếc xe so với tôi thì khá to, nhưng nếu không ngồi lên yên, tôi vẫn có thể đạp nó một cách ngon lành. Thế là buổi trưa khi cả nhà đã ngủ say, tôi lại lén lấy chiếc xe màu nâu ấy, hì hục đạp vòng quanh sân bóng vài chục vòng, rồi sau đó lại để chiếc xe đạp vào chỗ cũ Mọi chuyện bại lộ khi buổi trưa hôm đó, tôi vấp ngã và tay phải bị gãy. Tôi khóc vì đau thì ít, mà khóc vì chiếc xe bị xây xước thì nhiều. Bà mà biết, nhất định sẽ đánh đòn tôi đến chết mất. Đó là kỉ niệm của ông mà Khi những người hàng xóm gọi bà và bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện, tất cả mọi người đều xúm xít quanh tôi. Chiếc xe đạp màu nâu nằm chỏng chơ giữa đường mà chẳng ai quan tâm đến nó, kể cả bà ngoại. Bà chỉ hỏi tôi có đau không, rồi khóc lặng lẽ. Tôi chợt nhận ra bà quan tâm đến tôi hơn là chiếc xe màu nâu kỉ vật kia Sau này khi ra viện, tôi hỏi bà về điều đó, bà nói : - Chiếc xe đó là do ông để lại, tuy quý giá nhưng chỉ là kỉ niệm. Ông luôn nằm trong trái tim bà, dù chiếc xe có còn hay mất. Cánh tay của con còn quan trọng gấp nghìn lần chiếc xe đạp, con à Cánh tay tôi không còn đau nữa, mà sao nước mắt cứ lã chã rơi Tiểu San
Tài liệu đính kèm: