Cảm nghĩ của em
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần chín năm đó trụi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần chín năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, chín năm mà tỡnh nghĩa của Thầy Cụ ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Giờ đây chúng em cảm nhận được tỡnh yờu thương mà các thầy các cô đó dành cho chỳng em. Và chỳng em cảm thấy chúng em đó lớp 9 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các Thầy Cụ ấy là tỡnh thương bao la vô bờ bến. Đó bao lần em bắt gặp ở Thầy Cụ nột phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhỡn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cô đó vỡ chỳng em mà cú quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cụ phiền lũng. Chỳng em đó từng khụng chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khú học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đó tốn bao cụng sức chuẩn bị giỏo ỏn hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thỡ Thầy Cụ cũn thức bờn ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ. Cũn biết bao cõu hỏi tại sao, chỳng em thật nụng nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tỡnh thương yêu học trũ nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tỡnh thương của Cô. Em như một bông hoa, cũn Cụ là lũng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đó nuụi sống bụng hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lũng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dũng nước chảy xuôi, dạy dỗ chỳng em mà khụng hề toan tớnh. Cho nờn chỳng em - những bụng hoa phải biết cội nguồn cho mỡnh sức sống, mà tỏ lũng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gỡ để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lũng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ. nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
Cảm nghĩ của em Tiết trời trở lạnh sang đụng. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về cụng ơn Thầy Cụ giỏo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chỳng ta lại nao nao xỳc động. Nhanh thật! Mới đú mà gần chín năm đó trụi qua kể từ ngày đầu tiờn em cắp sỏch đi học. Gần chín năm em đến trường được Thầy Cụ giảng dạy, chín năm mà tỡnh nghĩa của Thầy Cụ ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Giờ đõy chỳng em cảm nhận được tỡnh yờu thương mà cỏc thầy cỏc cụ đó dành cho chỳng em. Và chỳng em cảm thấy chỳng em đó lớp 9 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp. Điều mà em đún nhận được ở tất cả cỏc Thầy Cụ ấy là tỡnh thương bao la vụ bờ bến. Đó bao lần em bắt gặp ở Thầy Cụ nột phiền muộn ưu tư khi chỳng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhỡn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cụ trẻ hẳn lại mỗi lỳc chỳng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tõm hồn! Thầy Cụ đó vỡ chỳng em mà cú quản ngại chi. Vậy mà đụi lỳc chỳng em nào cú hiểu ra điều đú làm cho Thầy Cụ phiền lũng. Chỳng em đó từng khụng chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khú học. Nhưng tại sao chỳng em khụng hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cụ đó tốn bao cụng sức chuẩn bị giỏo ỏn hằng đờm. Tại sao chỳng em khụng biết rằng cú những đờm mất điện, trong lỳc chỳng em ngủ say thỡ Thầy Cụ cũn thức bờn ngọn đốn chấm bài, sửa từng cõu, từng chữ... Cũn biết bao cõu hỏi tại sao, chỳng em thật nụng nổi và đỏng trỏch. Nhưng Thầy Cụ bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tỡnh thương yờu học trũ nồng thắm. ễi Thầy Cụ của chỳng em! Rồi khi em được cụng nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bố và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tớch đú là những giọt mồ hụi và hơi ấm tỡnh thương của Cụ. Em như một bụng hoa, cũn Cụ là lũng đất. Hoa phải nhờ đất nuụi sống, nhờ đất lớn lờn và xinh đẹp tụ điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đó nuụi sống bụng hoa. Song, đất khụng bao giờ phiền lũng về điều đú, vẫn thỏng thỏng ngày ngày nuụi sống vẻ đẹp cho đời. Cụ cũng vậy, như dũng nước chảy xuụi, dạy dỗ chỳng em mà khụng hề toan tớnh. Cho nờn chỳng em - những bụng hoa phải biết cội nguồn cho mỡnh sức sống, mà tỏ lũng biết ơn đối với Thầy Cụ. Dự biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chỳt gỡ để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lũng biết ơn đụi khi chỉ là việc đến thăm Thầy Cụ mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nú sẽ động viờn Thầy Cụ rất nhiều trong việc giảng dạy. ...Một mựa Xuõn mới lại sắp về. Chỳng em thờm một tuổi, và túc Thầy Cụ cũng thờm nhiều sợi bạc. Túc Thầy Cụ đó bạc đi cho mựa Xuõn quờ hương mói mói tươi xanh. Thầy Cụ, đú là tấm gương sỏng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiờng liờng soi đường cho chỳng em bước tới. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chớnh Thầy Cụ là người khai mở. Vỡ thế, cho dự đó trưởng thành đến mấy, dự giữ vị trớ nào trong xó hội, thỡ những hỡnh búng kớnh yờu của Thầy Cụ mói mói ở bờn em như nhắc nhở, động viờn em trong suốt cuộc đời. Hụm nay đõy, chúng em xin được kinh tặng cụ những bụng hoa tươi thắm nhất, khụng chỉ là tấm lũng mà chỳng em giành cho cụ mà cũn là một lời hứa chõn thực nhất chỳng em muốn núi với cụ: Chỳng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để khụng phụ lũng cụ đó mong mỏi ở chỳng em.Ngoài mẹ cha , thầy cụ là tất cả , Đó cho em đụi cỏnh bước vào đời Trong lũng em mói luụn thầm nhủ : "Nhớ ơn thầy cụ đến trọn đời!"
Tài liệu đính kèm: